Review Ubub Jakarta Indonesia

PHẦN II: UBUD

Sáng đầu tiên tỉnh dậy ở Ubud mình đã nghĩ rằng thật ngớ ngẩn khi phí mất một ngày ở Jakarta. Mình có cảm giác nơi đây đẹp một cách yên bình, lãng mạn, đủ để hàng ngày chỉ cần sáng đi ra, chiều đi vào cũng được, chỉ cần hít thở không khí, ngắm nhìn ánh sáng, màu sắc thì ở đây 2 tuần cũng được. Rất tiếc là chỉ có 3 ngày với vô số nơi để đi, thế nên cũng giống như Bát Giới ăn nhân sâm vậy, chỉ mới thấy, chưa thể hưởng thụ được gì nhiều. Trong 3 ngày đó, mình lên lịch để nghỉ một chút, còn lại là đi Tanah Lot, nguyên khu 3 cái hồ quanh Ulun Danu Beratan, Lempuyang, khu Batur và thác TibumanaTức là mỗi khu mất một buổi, thường ra khỏi nhà lúc 4 – 5 giờ sáng, tối 7 – 8 giờ mới về, tính trung bình mỗi ngày chạy xe hơn 100km. Ảnh phần 2 này mình chia thành 2 loại, ảnh đẹp và ảnh đời sống, trong đó ảnh đời sống chỉ là mình chụp đại những gì mình thích chứ không có khả năng gì về mảng này.

Đầu tiên nói chuyện đi đâu ở Bali đã. Lúc trước khi bay, mình cũng thấy mênh mang, chẳng hiểu là trong bao nhiêu điểm đến, bao nhiêu bài đánh giá thế thì biết đi đâu trong thời gian hữu hạn. Thường thì mình hay vào mấy trang kiểu như Ivivu, nó có tính chất liệt kê, mình vào bài, nhìn ảnh, thấy hợp mắt thì ghi lại thành danh sách. Sau đó mình mở bản đồ, tra khoảng cách, hướng đi rồi gom các địa điểm thành khu để lên lịch trình di cho từng buổi. Ngoài các điểm chính thì mình có danh sách các điểm dự phòng. Thực tế là khi đến Ubud mình đã thay đổi toàn bộ thứ tự đi, rồi thay đổi nguyên nội dung của một ngày đi lại luôn.

Sau khi nghỉ 1 buổi sáng, 14.30 chiều mình ra thuê xe máy để đi chơi. Trái với những thông tin trên mạng đòi phải có bằng lái quốc tế, cậu chủ xe chẳng buồn hỏi đến bằng lái, chỉ cần tiền, thông tin giấy tờ cá nhân, bất kỳ giấy gì cũng được, ghi cho cái phiếu thế là dắt xe chạy. Xe máy ở Indo ngon thật, động cơ quá đỉnh, lên ga rất êm nhưng khỏe, xe cũ cũ vậy mà còn ngon hơn cái xe vision mình mua mới hồi trước.

Tanah Lot, đến đây lúc 16.30, ăn ngay cú sốc đầu tiên vì người đông như kiến, chỉ thấy có người với người. Có một cái đền thôi nhưng xung quanh dịch vụ hàng quán như một khu du lịch biển, bán đủ thứ nhà hàng, quán ăn, quần áo, giày dép. Ở đây bán nhiều ngô nướng, nhìn thì thèm mà nghĩ sắp giờ về ăn tối rồi nên thôi.

Ở Tanah Lot ra bãi xe hỏi mua đôi tông, chủ hàng kiêm quản lý nhà vệ sinh báo giá 50 cành. Tông thì xấu mà sao đắt thế, 25 cành thôi. Quay trở về trung tâm Ubud, thò đầu vào Flipper (hệ thống cửa hàng chuyên bán dép tông) lấy một đôi hết 100k. Cảm thấy trong lòng quặn thắt.

Sáng hôm sau mình đi Ulun Danu từ rất sớm, đâu 4.30, vì dạo này đang đọc quyển truyện dạng ma tên là Hà Thần, đường đi thì tối, lất phất mưa, thỉnh thoảng có con quái gì đó chạy qua đường làm mình nghĩ đến bọn hồ ly trong truyện, lạnh hết cả người. Mà đến nơi thì lạnh thật, lạnh suýt chết luôn, may mà mang theo đủ quần áo rét.

Khi bước vào Ulun Danu thì sốc lần thứ hai, cái đền tuyệt đẹp trên mặt nước đây à, bé thế này thôi à, sao nó không đẹp như trong phim với ảnh. Nói chung là đen thì đi gặp hôm trời mù nó thế. Mình đến đây cốt là chụp được tấm hình cho đẹp, đi sớm để canh bình minh bên kia hồ thôi mà thế này coi như công công rồi. Rất may loanh quanh trong đền gặp một gia đình địa phương, họ mang rất nhiều đồ lễ vào đây để cúng. Mình đứng nói chuyện với bạn thanh niên trong gia đình này, hóa ra hôm nay là ngày giỗ ông chú. Mình bảo cho tôi vào chụp ảnh mọi người làm lễ nhé. Thế là cậu ấy đi giới thiệu với cả họ là có anh này người Việt Nam muốn vào xem và chụp ảnh này. Ai cũng gật gật.

Mình có quan nhiệm, nta sẽ chỉ nhìn thấy cái họ muốn thấy. Mình muốn đi lên để ngắm 2 cái hồ Danau Buyan và Tamblingan lake, thế nên trên đường đến đây, mình không hề nhìn thấy cái gì là Hidden Hills Wanagiri cả. Sau này về thấy mọi người nhắc mãi mới biết hóa ra đã đi qua đây. Nếu dưới chân núi trời mù đen xì thì khi đi lên con đèo này đúng nghĩa là xé mây mù thấy trời xanh. Đứng ở Bali Twin Lake trekking Point, cúi xuống là 2 cái hồ xanh thẳng mờ ảo trong nắng, ngẩng lên thấy mây trôi cuồn cuộn trên đỉnh núi, cực kỳ hùng vĩ và cảm xúc. Thật mình nghĩ có thể bỏ mấy điểm kiểu handara gate hay Ulun Danu chứ không được ngắm Twin Lake thì thật phí cả chuyến đi. Lúc ấy có một anh địa phương mang ra treo 3 con dơi to bằng con mèo, 1 con kỳ nhông xanh to bằng con chó, nhìn choáng váng luôn. Mình hỏi định làm gì thế, hắn bảo để khách chụp ảnh, còn con rắn nữa muốn xem không. Lol, rắn thì thôi, tôi sợ mấy con đó bằng chết.

Dưới chân của khu vực này là vùng trồng quýt của Bali, hai bên đường có rất nhiều vườn quýt, quả sai trĩu. Mình ghé vào một cái chợ quê, vừa là đi chơi, vừa xem cân quýt về ăn thay rau. Quýt rẻ, đâu tầm 25k/cân, nhưng ăn bình thường. Tuy nhiên, trên đường về Ubud có nhiều hàng bán sầu riêng, 50 – 70k/cân, loại quả tròn tròn đó ngon cực kỳ.

Ở Jakarta mình mua một sim internet 15gb của Telkomsel, dùng được 4 ngày thì hết mạng mà chủ yếu chỉ mở google map tìm đường thôi. Sau mình qua dùng Mapme, bản đồ offline, chạy khắp nơi, chỉ đường chính xác, chưa kể trên Mapme có đánh dấu các viewpoint, cho phép mình tìm để các điểm ngắm cảnh rất dễ dàng, bản đồ cũng chuẩn, mình nghĩ là chuẩn hơn goofle map.

Chờ đợi dường như là một đặc sản ở Lempuyang temple, mình xếp hàng mầu độ hơn 1 tiếng thì bỏ cuộc vì cũng sắp 18.00 rồi. Nhưng thật ra Lempuyang không phải chỉ đẹp ở cái cổng sống ảo đó. Mình thấy hoàn toàn không hối tiếc khi chạy xe 4 tiếng đồng hồ, gần 150km đến đây rồi đi về mà không hề có cái ảnh sống ảo nào. Đền đi vòng quanh mới thấy thực sự đẹp, con đường đến đây thực sự đẹp, mọi người ở đây rất thân thiện, phong tục lạ lẫm, núi Agung trong bóng hoàng hôn thật vĩ đại.

Vì quá ngưỡng mộ Agung nên ngày hôm sau mình mò đến đây bằng được, n xa quá nên tính đi đến Besakih thôi. Mình đi vòng qua khu núi Batur để ngắm cảnh. Ở đây có 2 cái làng nối liền nhau là Kintamani và Penelokan thành một con đường dài chắc phải đến hơn 5km, vách của làng, giống như nhiều điểm ở Sapa, nhìn thẳng ra hồ và núi Batur. Có rất nhiều nhà hàng nhìn ra vùng không gian rộng lớn, rất nhiều viewpoint để ngắm. Mình chọn một cái viewpoint có vị trí rất đẹp và vắng vẻ để chụp một bức ảnh toàn cảnh. Tuy nhiên ghét nhất ở đây là nạn cò với chèo kéo khách. Nó cũng giống như chuyện mình đi thêm 10km nữa từ đây để đến Besakih, đường đi xuyên rừng rất đẹp, nhưng người dân và dịch vụ của Besakih thì làm mình cực kỳ thất vọng, ức chế đến tận chiều. Vừa đến quanh đền dừng xe cái có bà bán hàng rong ra rất tự tin chỉ vào lề đường bảo để xe đây đi, mua hoa đi, khách du lịch phải mua hoa khi vào đền, lấy thêm sà rông nữa đi. Mình hỏi sao không đê xe vào bãi, hoa này mua làm gì và mấy câu kia lại lặp lại như cái máy. Thôi té ngay ra cổng, có công an, bảo vệ đàng hoàng. Vào mua vé, người quản lý đọc quy định rất bài: vé này bao gồm 01 sarong và 01 hướng dẫn viên, bạn k phải trả thêm một khoản nào khác, rồi chỉ một tay bên cạnh nói hdv của bạn đây. Tay hdv k ngại rỉ tai mình luôn, bọn tây bo tao là 10 đô, mày tính sao. Mình lắc đầu hắn bắn mình cho một tay rất trẻ. Bạn trẻ này dẫn mình đi xong tranh thủ quảng cáo dịch vụ lái xe của bạn đó ở Ubud. Đến khi ra cổng đòi mình 7 đô, mình bảo k có 7 đô đâu, đưa cho 50k, hắn k chịu nên đưa thêm 20k nữa. Đây là nơi tệ nhất tại Bali.

Mình chọn đi Tibimana vì tác này gần Ubud mà trông cũng đẹp. TRời đất đường, vào đẹp như thơ, những cảnh đồng lúa xanh mượt mà, con đường phủ bóng bởi hàng dừa dài tít tắp, quán nước bình yên nhìn ra đồng lúa, còn nhân vật chính thì đẹp đủ sức khiến mình phải thốt lên ô với a. Người ta đến thác tắm thì ít, chụp ảnh sống ảo thì nhiều. Để dễ hình dung mình để link video của Anita Sadowska và Irene Rudnyk, 2 nhiếp ảnh gia chụp ảnh thời trang tại đây. [https://www.youtube.com/watch?v=sFQOQ8YFEQM](https://www.youtube.com/watch?v=sFQOQ8YFEQM)

Phải nói là mình thích Ubud vô cùng, đơn giản là vì không khí ở đây, nó đẹp một cách bình yên, lãng mạn. Nơi đây phủ một màu xanh rì của cây cối, màu trầm của gạch, gỗ khiến cho cuộc sống như chậm hơn. Nếu biết trước thế thì mình đã dành hẳn 2 tuần ở đây cho đã, khỏi phải chạy xe điên cuồng mỗi ngày. Nhưng mà thôi, theo lịch thì sang ngày 10 phải nơi đây để đến nơi có những khung cảnh đẹp đến rực rỡ và điên rồi của Bali.

Phần III: NUSA PENIDA (còn nữa)

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn